Khi nào quán ăn, quán nhậu các bạn sẽ thấy hình ảnh quen thuộc của những người bán trái cây, cóc ổi dạo. Câu truyện sau đây tui kể về một đứa bé bán cóc ổi ở quán BiBo Mũi Né, Phan Thiết mà tui có dịp ghé qua.
Khoản 6 giờ chiều, gia đình ba người chúng tôi đi lòng vòng kiếm hải sản, đi ngang quán BiBo chúng tôi quyết định nghé vào.
Ngồi một lúc thì có một cháu gái khoản 10-12 tuổi nước da ngâm đen và cặp mắt mệt mỏi ôm thúng trái cây to nặng đến gần bàn chúng tôi mời trái cây.
Trước đó tôi đã mua củ sắn và đậu phộng luộc của một người khác, nên tôi từ chối mua của cháu bé, để tránh ánh mắt mệt mỏi nài nỉ của cháu nên tôi không nhìn vào cháu mà chỉ vào hai bịch trái cây trên bàn và nói: nãy chú mua rồi cháu ơi.
Cháu bé như không năn nỉ được nên bỏ đi, lúc đó con tôi thấy mấy trái xê ri xanh xanh đỏ đỏ nên chạy theo châu gái bán trái cây. Tôi để ý con tui chỉ chỉ vào mấy trái xê ri, cháu bé bán trái cây không nói không rằng lột màng bọc nilong lấy xê ri cho con tui nhìn như người chị đang chăm sóc cho em của mình.
Tự dưng lúc đó tui thấy mình ích kỷ quá, cháu bé không quen biết sẵn sàn lột bịch trái cây đang bán cho con tui vậy mà tui lại trốn tránh ánh mắt mệt mỏi nài nỉ của cháu bé bán hàng.
Có thể tui hơi nhạy cảm, tui tin cháu bé ấy là con, người chị tốt.
Cường
Mũi né 02/05/2022