Đi bộ Sài Gòn – Hà Nội(Chuyện giờ mới kể) – Kẻ bất Lương(Phần 4)


(Tiếp theo phần 3)

Nói đến hai chữ “Bất Lương” thật là khó giải thích. Thế nào là là lương thiện, thế nào là bất lương. Về mặt nào đó những hành động trong thời điểm của người này được xem là lương thiện nhưng với người khác là bất lương.

Câu chuyện thứ nhất : “Con đỷ”

Mình kể các bạn nghe một câu chuyện về cô gái làm “gái” trên đỉnh đèo Cả. Như thường lệ, sáng sớm 5h mình xuất phát từ Đại Lãnh đi theo quốc lộ 1, leo đến đỉnh đèo lúc đó khoản 7h sáng, trời vẫn còn khá tối vì sương dày đặc cộng thêm mưa dầm từ tối hôm qua. Một phần vì mệt và đói mình ghé tạm vào một quán nước dưới chân núi. Nói là quán nước chứ thật ra chỉ là cái chòi dựng tạm nhỏ. Thực ra mình cũng quá quen thuộc với những cái “Chòi” ven đường như vầy rồi. Những cái “chòi” lá này là các quán mại dâm trá hình phục vụ các bác tài xe tải đường xa.

Ừa thì mỗi người một việc mà, mình cũng không quan tâm nhiều. Bước vào quán nước, một cô gái trạc 24-25 tuổi bước ra hỏi mình uống gì. Bò cụng và gói mỳ tôm cũng làm mình khỏe hơn nhiều. Vì dầm mưa nhiều ngày cộng với các vết lở loét ở chân mình ngày càng khó chịu và bốc mùi. Cưởi đôi giày ra và rửa chân… đột nhiên cô gái lúc nãy tiến đến gần. Anh đi đâu mà chân anh ghê vậy…Giọng cô ấy pha giữa Nha Trang và Phú Yên nên nghe cũng nhẹ nhàng. À, sáng anh đi từ Đại Lãnh ra đây, có gì không em?. Mình cũng xét đoán xem có gì xãy ra tiếp theo, cô ấy đi vào bên trong quán nước, bên trong kê vài cái giường sập xệ để tiếp khách. Vào trong một hồi lâu, cô ta lấy ra một cái bọc ny long trong đó có chứa mấy miếng băng vệ sinh còn mới. Anh lấy cái này lót chân đi, không có cái gì trị lở chân tốt bằng mấy cái này đâu. Lúc trước em trai em đi bộ đội hành quân cũng xài mấy cái này mà không bị rộp chân đó….Một chút chần chừ, mình lấy bỏ vào đế giày mang thử…mà thật, êm thật. Như cảm xúc bị kiềm nén lâu ngày, cô ấy bắt đầu bắt chuyện. Mình hỏi giả vờ như không biết. Em làm đây lâu chưa, tại sao lên đỉnh đèo này bán nước. Anh biết rồi còn hỏi, thực ra em lên đây làm cũng hơn 1 năm rồi. Quê em ở Nha Trang, sau khi thi rớt lớp 12 em vô Sài Gòn kiếm việc ở các khu công nghiệp. Lúc đó em cũng may mắn vào làm vị trí nhân viên đi kiểm hàng và theo các xe tải hàng đi giao hàng. Vì thường phải đi đường dài với các tài xế nên em đã sa ngã vào ma túy, một thời gian sau em lại có con nữa. Em không sống được ở Sài Gòn nữa và về lại Nha Trang, em giao con em cho ba má em giữ. Tưởng vậy là êm xuôi và em có thể làm lại từ đầu. Ai ngờ lời gian sau em bị bệnh đi khám phát hiện ra dương tính với HIV. Từ đó gia đình em xa lánh và em cũng không còn cách nào khác là phải lên đây kiếm sống. Bất chợt một người đàn ông khoản 50 tuổi từ bên ngoài bước vào, cô ấy gọi là ông ngoại….Mình cũng thấy lạ nên tò mò hỏi: Sao em lại gọi ông ấy là ông ngoại?. À, cái đó là cách gọi của tụi em trên này, ổng bảo kê cho tụi em, lo ăn uống chổ ăn ngủ và chổ tiếp khách. Nói chuyện bân quơ với cô gái ấy một hồi, với đúng bản chất gái làng chơi. Cô ấy không chút ngại ngùng gì cả. Những câu chuyện vui về các anh thanh niên trốn vợ lên đèo kiếm gái, những “phượt thủ” thích tìm của lạ hoặc những ông già hồi xuân….Với giọng nói không chút ngại ngần, cô ấy khuyên mình: Đa số mấy đứa trên đèo này điều Si Da hết đó nha anh, có trốn vợ đi chơi bời thì nhớ mặc “Áo mưa” chứ không là hối hận à….

Câu chuyện thứ 2: Kẻ cướp

Chặng đường dài, những tình huống cướp bóc có thể xãy ra và mình đã lường trước. Đi qua những địa danh quan sát cách sống và sinh hoạt của người dân mình cũng cảm nhận được tình hình an toàn của khu đó. Đến giữa đèo Cù Mong một con đèo nhỏ vào thành phố Quy Nhơn. Tuy là con đèo rất nhỏ nhưng thường xuyên xảy ra nhiều tai nạn thương tâm. Nếu các bạn chú ý, giữa đèo có một đoạn đường dài bằng phẳng và chỉ có một cái ôm cua nhỏ có bước tường nhà nước xây lên để cản xe mất thắng tông vào núivà bên dưới đất là áo quần, mùng mền, chiếu, giày dép của vô số người gặp nạn bỏ lại bạn cũng sẽ rợn da gà. Và chuyện gì đến cũng sẽ đến. Từ xa mình để ý có hai thanh niên đi xe Yamaha Sirus chạy ngược chiều mình có cử chỉ bất thường, vậy vậy mình đã chuẩn bị sẵng tư thế “Lăng ba chi bộ, tẩu vi thượng sách”. Mình đi đường đội nón tai bèo và thường che đi cặp mắt, thành ra người đối diện mình rất khó nhận ra mình đang nhận ra mình đang nhìn ai và nghĩ gì, cũng không ngoái đầu qua lại. Hai thanh niên kia chạy qua khoản một đoạn rồi quay đầu xe lại chạy về hướng mình. Đã chuẩn bị sẵng, mình giả vờ đi lên chổ xe khách hay bị tai nạn, trên đó có tượng phật Quang Âm rất to. Trên đó cũng hơi cao và dễ phòng thủ, cuối xuống cầm 2 cục đá xanh trên 2 tay … và mình cũng chuẩn bị “Chơi khô máu” với tụi nó. Tụi nó đứng bên dưới bàn bạc gì đó một hồi rồi lên xe đi mất. Nhiều lúc nghĩ thầm trong bụng, không biết tụi nó sợ mình hay là khi cái ác đối diện với cái thiện (Phật bà Quang Âm) nên đành rút lui. Mình cũng không biết nữa, vái tượng Phật bà và cầu nguyện cho các linh hồn bị tai nạn tại nơi đó một chút rồi mình lại tiếp tục lên đường.

Chuyện thứ 3: Anh Cảnh Sát Giao Thông (CSGT)

Qua địa phận Phù Mỹ – Bình Định thì bỗng nhiên bị đau bụng do ăn bánh hỏi lòng heo quá nhiều :). Tạm chui rút vào bụi rậm ven đường giải quyết nỗi buồn. Khi đã “Sung sướng” bước ra và đi một hồi thì gặp 2 anh CSGT đi xe bán tải đang làm “Nhiệm vụ” trên đoạn đường vắng. Lâu lâu lại có mấy chiếc xe khách chạy đường dài hoặc Quy Nhơn – Quãng Ngãi ghé vào để mấy anh “Kiểm tra giấy tờ” trong vài giây rồi lại tiếp tục đạp ga đi thẳng. Khi đi ngang qua các anh, các anh nhìn mình bằng cặp mắt dò xét…ok không sao cứ đi. Khoản chừng 200m sau, một thanh niên cao to đen hôi như anh tây da đen chạy kè kè theo ép xe vào mình văn tục bằng giọng “Nẫu” rất dễ thương “Đụ mẹ, mày chụp ảnh, quay phim CSGT hả”. Không anh, tôi đi bình thường chụp ảnh quay phim gì đâu…. “Đụ mẹ, mày mà chụp ảnh là chết mẹ mày với tao”. À, thì ra lúc này mới nhận ra là mấy anh CSGT cũng sợ cướp nên phải nhờ “Chim Mồi” bảo kê.

Chuyện thứ 4: Nhờ mở điện thoại. Theo kinh nghiệm của mình, địa phận giáp ranh giữa các tỉnh là các khu vực mất an ninh trận tự nhất. Nếu các bạn tinh ý và chịu quan sát một chút, rất nhiều thành phần đó lượng lờ tìm kiếm con mồi ở những khu vược đó. Đa số là tụ tập ở những bóng mát, quán nước hoặc có những kẻ lừa đảo chuyên chạy xe lòng vòng tìm mồi. Với sự chuẩn bị và quan sát, địa phận Nghệ An – Thanh Hóa mình thấy nhiều chị trùm kín đầu chạy xe lòng vòng … à các chị ấy đang đi săn mồi. Từ xa xa một chị Ninja trùm kín mít chạy đến có vẻ hớt hơ hớt hãi lén lút…móc trong túi áo cái điện thoại rồi nhìn trước nhìn sau có vẻ sợ người khác phát hiện. Anh ơi, em mới nhặt được cái điện thoại chi mà đẹp quá mà em không biết mở lên, anh chỉ em mở lên với. Hehe bài đó xưa quá rồi. Mình chỉ nhìn xong lại cứ đi, bà chị Viettel lại tiếp tục đi theo năng nỉ… phiền phức quá mình hỏi : Chị có biết công an xã chổ nào không chị… không một lời đáp lại, bà chị Viettel leo lên xe đi một lèo không lời từ giã.

Thông qua các câu chuyện đó, Con đỷ Tên cướp Anh CSGT Chị Ninja Viettel Theo bạn ai là kẻ bất lương và người lương thiện ? (Còn tiếp)

One thought on “Đi bộ Sài Gòn – Hà Nội(Chuyện giờ mới kể) – Kẻ bất Lương(Phần 4)”

Leave a comment